pacman, rainbows, and roller s
NGƯỜI Ở CÙNG PHIỀN PHỨC
Chap 1:

Vẫn là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác ở trên lớp học, tôi nhìn cô Liễu Nghi Lâm ở trên bục giang đang chuẩn bị điểm danh.
- Chào buổi sáng, chúng ta bây giờ bắt đầu điểm danh. Trần Triết Hào?
Cũng như bao ngày khác, cô chào mọi người rồi cầm quyển sổ lên rồi điểm danh.
- Có ạ!
- Lâm Giai Phàm?
- Có ạ!
- Trương Kiến Hoằng?
- Cóa! Thưa cô, hôm nay cô mặc quần lót màu gì vậy?
Một học sinh ngồi phía trước bục giảng hỏi.
- Giống như mẹ em vậy đó!
Cô giáo không nhịn được nói, nói xong cầm quyển sổ điểm danh oánh lên đầu của hắn. Cô Lâm năm nay mới tốt nghiệp từ sư phạm ra, tuổi vẫn còn rất trẻ. Cùng với những học sinh cấp 3 như chúng tôi khoảng cách cũng tự nhiên trở nên gần gũi hơn. Bình thường chúng tôi cũng hay cùng cô nói đùa. Cô Lâm rất là đẹp, bộ tóc xõa đến vai, lên lớp dạy cô hay mặc những mốt thời thượng, vì vậy ở trước mặt những nam học sinh trở lên hấp dẫn vô cùng. Nhìn thấy là chảy nước miếng muốn xơi rồi.
Trương Kiến Hoằng đối với lời cô giáo nói ban nãy tưởng là thật, hắn lại hỏi tiếp:
- Giống với mẹ em? Có phải màu đỏ không ạ?
Cô có chút sửng sốt nhẹ giọng nói:
- Mẹ em vẫn còn vẫn còn rất phong cách thờ trang nhỉ.
Tôi nghĩ cái thằng Trương Kiến Hoằng này đúng thật là buồn cười, liền mẹ mình hôm nay mặc quần lót màu gì cũng đi xem.
- Trương Diệu Nhân?
Cô giáo đã điểm danh đến tôi rồi.
- Có ạ!
- Hôm nay nghỉ trưa em đến phòng chờ gặp cô lát.
- Sao vậy?
Tôi cũng không nhớ ra mình có làm ra chuyện gì có lỗi, thành tích cũng tạm rất ok mà.
- Mấy quyển sách lần trước em đem đến lớp không cần nữa phải không?
Cô giáo lơ đãng nhắc nhở tới, đột nhiên các bạn nữ xung quanh khinh bỉ nhìn tôi. Chết tiệt thật, tôi cũng không thể làm gì khác hơn liền trả lời lại:
- Thưa cô, cái đó không phải của em.
Cô cũng không quan tâm nói:
- Vậy thì cô đem vứt nó đi.
Vừa nghe thấy cô định vứt đi quyển sách quý của tôi liền vội vàng nói nói:
- Không được! Cái đó...
Cái đó ngoài là những quyển sách quý của tôi ra, cũng có một phần là đi mượn của người khác, vứt đi thì phiền con mẹ nó phức lớn. Vương Huân ngồi ở phía sau tôi, vỗ vỗ vai tôi nói:
- Mày đi đi, chỉ có mày mới lấy lại được.
Tôi cũng suýt quên béng mất, ở đó cũng có mấy quyển là của hắn. Tôi thở dài hướng về cô giáo nói:
- Vâng, em sẽ đến.
Giờ nghỉ trưa tôi lập tức đi đến phòng chờ. Đi đến phòng chờ, tôi chạy đến bên cạnh chỗ cô ngồi, thấy cô đang cau mày nhìn những quyển sách quý giá kia. Cô phát hiện tôi đến, ngẩng đầu lên nói với tôi:
- Cái này nhất định có sự ghép ghiếc, không sao nó lại lớn vậy!
Tôi lúng túng nói:
- Em cũng không được rõ ràng cho lắm.
Cô cầm mấy quyển sách đó đưa ra cho tôi nói:
- Đây, cầm đi. Lần sau đừng đem thứ này đến lớp nữa.
- Vâng ạ.
Thật không ngờ lấy hết toàn bộ sách quý này một cách dễ dàng như trở bàn tay như vậy. Cô hắng giọng rồi nói:
- Đây mới là chuyện chính đây.
- Hở?
Vẫn còn chuyện sao! Không biết chuyện gì đây?
- Cô nghe nói em chỉ ở có một mình thôi phải không?
- Vâng, bố mẹ em đều đi làm ở nước ngoài cả.
Rồi nhìn thấy cô hai tay nắm với nhau giả bộ tội nghiệp nói:
- Cho cô ở một phòng nha.
- Cô đang nói cái gì vậy?
Thật không ngờ cô giáo lại nói ra những lời như vậy. Cô lại nói bổ xung:
- Phải miễn phí nha!
- Cô đang giả ngốc phải không? Sao lại có cô giáo hỏi học sinh cái chuyện này.
Nhìn cô giáo trẻ tuổi trước mặt tôi cũng không khách sáo với cô nữa.
- Không có cách gì, gần đây cô gặp chút vấn đề, không đủ tiền phòng, liền bị người ta đuổi ra. Rất đáng thương phải không?
Cô giáo giả bộ u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn cái thẻ ở trên người cô, tôi trầm giọng nói:
- Tự làm tự chịu.
Cô lại nói tiếp:
- Cô đương nhiên biết đây không phải là một vấn đề đơn giản, nhưng mà nếu em chịu cho cô ở thì...
Đến đây thì giọng cô trở bé xuống:
- Bộ ngực của cô để cho em sờ.
Móa, lại có chuyện như vậy sao. Loại này không dây được. Tôi trực tiếp trả lời:
- Em cũng chẳng cần đâu nha.
Nếu dính vào chuyện phiền phức này, ai mà biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Tốt nhất tránh xa sẽ tốt hơn. Nói xong tôi cầm những quyển sách quý báu này rời khỏi phòng chờ. Trước lúc rời đi còn phảng phất nghe được tiếng giậm chân của cô giáo. Chắc giờ đang tức đến tím hết ruột gan đây.

Hết chap 1

0nline : 1
Hôm nay : 1
Hàng tuần: 1
Trong tháng: 1
Tổng cộng : 214
© djthanh.wap.sh